Top 13 Mẫu Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm (28 Mẫu), Hãy Kể Về Một Việc Tốt Mà Em Đã Làm (Dàn Ý

-

Kể về một việc tốt mà em đã có tác dụng - nội dung bài viết số 2 lớp 6 đề 1: đề cập về một việc giỏi em đã làm cho được Hoatieu share trong bài viết sau đây bao gồm mẫu dàn ý kể về một việc giỏi mà em đã làm cho cùng các bài văn mẫu kể một việc giỏi mà em vẫn làm, nhắc về một việc xuất sắc mà em đã có tác dụng ngắn, kể về một việc xuất sắc mà em đã làm lớp 6, nói về 1 việc tốt mà em đã có tác dụng hay tinh lọc sẽ là tài liệu tham khảo có ích giúp các em có thêm ý tưởng khi làm bài viết số 2 lớp 6 đề 1. 


Sau đây là nội dung cụ thể bài văn mẫu mã kể về một việc tốt mà em đã làm cho hay chọn lọc đã được Hoatieu tổng hợp, mời các bạn cùng tham khảo.

Bạn đang xem: Top 13 mẫu kể về một việc tốt mà em đã làm

1. Dàn ý nhắc về một việc giỏi em đã làm đưa ra tiết

a. Mở bài

- Mở bài xích trực tiếp: ra mắt về việc tốt mà em đã làm cho được.


- Mở bài bác gián tiếp: Dẫn dắt trải qua những câu hát, câu ca dao, hoặc không gian, thời tiết, hoặc hình tượng những người dân anh hùng… để đề cập về một việc giỏi mà mình đã từng làm. Gợi ý:

+ Câu hát:

“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng…”

(Để gió cuốn đi - Trịnh Công Sơn)

When someone’s in trouble

And they need your help

Make sure they’re okay

When someone’s in trouble

And they need your help

What’s the thing khổng lồ say?

You say…

(Helping song)

+ Tục ngữ:

Lá lành đùm lá rách

Thương tín đồ như thể yêu đương thân

Nhường cơm, sẻ áo

Thấy người hoạn nàn thì thương

+ Ca dao:

Thấy ai đói rách nát thì thương,

Rách thường đến mặc, đói thường đến ăn.

Bầu ơi yêu quý lấy bí cùng.

Tuy rằng khác giống nhưng bình thường một giàn.

Nhiễu điều che lấy giá gương

Người trong một nước đề nghị thương nhau cùng

Anh em cốt nhục đồng bào,

Kẻ sau tín đồ trước yêu cầu hào đến vui.

b. Thân bài

Em đã làm cho việc tốt đó vào thời gian nào, ở vị trí nào, bạn được em trợ giúp là ai?

Trong tình huống nào, em vạc hiện tín đồ kia rất cần phải giúp đỡ?

Khi phát hiện nay ra, em đã để ý đến và hành động như cố nào? những người dân xung quanh có thái độ, hành động gì?

Em đã hỗ trợ người kia như thế nào? có vất vả các hay không? gồm tốn những thời gian, công sức của con người không?


Thái độ, hành vi của người được giúp sức như rứa nào?

Sau khi em ngừng việc giỏi ấy, mọi người (đặc biệt là người được giúp đỡ) vẫn tỏ thái độ, cảm hứng như nỗ lực nào với hành động của em?

Bản thân em có suy nghĩ gì về hành động của mình? cảm xúc của em biến đổi ra sao sau khoản thời gian làm được một bài toán tốt.

c. Kết bài

Suy nghĩ, xúc cảm của em về hồ hết việc xuất sắc từ nhỏ bé đến to con trong làng hội này.

2. Dàn ý nói về 1 việc xuất sắc em đã có tác dụng ngắn gọn

1. Mở bài

Giới thiệu việc xuất sắc mà em vẫn làm.

Kết quả của việc mà em đang làm như vậy nào?

2. Thân bài

Việc giỏi mà em đã làm cho là gì?

Thời gian và vị trí em làm các bước đó?

Có bao nhiêu người hay chỉ mình em?

Có fan khác chứng kiến hay không?

Tâm trạng của fan được em giúp đỡ như cầm nào?

Em gồm vui khi làm các bước đó?

Đưa ra những cân nhắc của em sau khi kết thúc công việc.

3. Kết bài

Suy nghĩ về câu hỏi làm giỏi mà mình đã làm được.

3. Nhắc về một việc xuất sắc mà em đã làm cho - chủng loại 1

Hôm đó, cô trả vở Toán cho tất cả lớp. Đó là môn mến mộ nhất của Linh. Nhưng thiếu hiểu biết sao quan sát vẻ phương diện của Linh hết sức lo lắng, cùng tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay vị trí kia mãi.

Cô vừa trả vở xong xuôi cho chúng ta thì cho giờ ra chơi. Tôi ngay tức thì đến bên Linh. Linh nó:

- Hôm nay, cha mẹ tớ đi làm việc sớm, tớ không kịp xin chị em 9.000đ để mua bút đường nét hoa viết vào vở Toán.

Nói rồi, Linh sực nhớ ra cùng reo lên:

- A! Đúng rồi! Cậu gồm hai cái cây bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một loại được không?

Tôi đứng ngẫm nghĩ về một thời điểm rồi từ bỏ đặt thắc mắc cho chủ yếu mình: bao gồm nên đến Linh mượn bút không nhỉ? Tôi khá băn khoăn. Giờ trống vẫn vang lên. Tôi lập tức về khu vực của mình. Cuối cùng, tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ:


- Linh ơi! Tớ đến cậu mượn cây bút này.

Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân thời cơ sinh nhật. Color mực của chiếc cây viết rất đẹp. Linh nhận được, vẻ khía cạnh phấn khởi lắm. Mỗi lúc viết ngừng mấy chữ, tôi lại ngước lên và cảm giác mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, số lượng ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Không còn giờ Toán, Linh trả mang lại tôi chiếc cây bút và nói:

- Cảm ơn cậu vì chưng đã mang đến tớ mượn chiếc bút nhé!

Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi với Linh đều lấy điểm 10. Tôi mừng lắm bởi đã làm được một bài toán giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho người mẹ nghe. Mẹ nói: nhỏ hãy nỗ lực giúp bạn nhiều hơn nữa khi chạm mặt khó khăn nhé! Tôi như ngấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được mẩu truyện xảy ra ngày hôm đó.

4. Kể về một việc xuất sắc mà em đã làm - mẫu mã 2

Chẳng khi nào em làm cho được một việc xuất sắc đáng nhắc hay chỉ không nhiều là làm tín đồ khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật yêu cầu phải sinh hoạt lại lớp một lúc nhằm đổ rác. Thời gian em vẫn đi trên sảnh trường thì bỗng nhiên em giẫm phải một đồ dùng gì cưng cứng. Em cúi người xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hoá ra là 1 trong những cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm ở trong nhà sách trí tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được quấn ngoài bằng nilon trong nên chắc rằng người mất mới sắm về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó tuy nhiên đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của cha mẹ. Hình như nó là một trong những cuốn tè thuyết hết sức hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn đề cập lại cầm tắt văn bản cuốn sách. Nó càng có tác dụng em chắc chắn rằng về quan tâm đến của mình. Vào đầu em hiện lên ý suy nghĩ lấy luôn luôn cuốn sách này. Vậy là, em ngó xung quanh xem gồm ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi cấp tốc tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy thoát ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình ngày tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vui biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ là nghĩ mang đến một chuyện nó lái qua một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì tất cả cái đầu say mê nghĩ phải em lừng khừng phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng tốt trả lại cho tất cả những người bị mất đây! Hai giải pháp cứ tiến công nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa thời gian đó, em về mang đến nhà. Em chào bố mẹ rồi để mình lên chiếc giường sinh sống phòng riêng. Em lại liên tục suy nghĩ. Mà nên rồi! bà mẹ là tín đồ có tay nghề trong cuộc sống, mình đề xuất hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, cố là em chạy xuống tầng một, gửi cuốn sách cho bà bầu và kể đầu đuôi câu chuyện cho người mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười với bảo:


- Bây giờ, nhỏ hãy đặt mình vào trường hợp như người mất cơ mà xem. Chắc chắn rằng con sẽ rất buồn và băn khoăn lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: nhị mươi lăm ngàn đồng cơ mà! Đấy, bé hãy tự nghĩ về và đưa ra quyết định đi.

Quả thật nếu như em là fan mất thì cũng biến thành có những xúc cảm như người mẹ nói. Nhưng nếu chúng ta biết thì tín nhiệm của các bạn đối cùng với em vẫn chẳng ra gì nữa! Em ra quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em sở hữu cuốn sách đưa mang lại cô Tổng phụ trách. Vừa cơ hội đó, gồm một chị lớp Năm hớt hơ hơ hải chạy đến. Lúc cô Tổng phụ trách gửi chị cuốn sách và trình làng em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, chúng ta xô mang lại quanh em với khen em. Lúc đó em thực thụ là cực kỳ vui. Hiện nay em new biết giá bán trị của không ít việc làm cho tốt. Nó vô hình nhưng nó lại rất có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

5. Nhắc về 1 việc xuất sắc em đã làm cho - chủng loại 3

Thường ngày, bọn họ có những việc làm giỏi và những việc làm xấu. Gồm một chuyện, em đã làm và thấy vấn đề ấy thật ý nghĩa sâu sắc trong công cuộc đảm bảo an toàn môi ngôi trường của bạn học sinh.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng nọ, lúc hằng đông vừa ửng hồng và hồ hết giọt sương còn đọng lại trên bãi cỏ xanh mướt. Ấy là thời gian em đi đến trường, vừa đi, em vừa thơ thẩn ngắm cảnh bình minh rất đẹp mê hồn. Bỗng, đồ vật gi thế này? Một người bầy ông đã vứt một cái bao bự mà em lấp ló đầu của một nhỏ heo chết. Em chú ý anh ấy mà trong người bực bội vô cùng. Vội chạy đến, kêu lên:

- Anh gì ơi?

Người bầy ông nghe em gọi, tức khắc tắt máy loại xe honda của mình, hỏi:

- Gì nắm nhóc?

Em đáp:

- Anh ơi, anh không thể quăng quật xác chết động vật bừa kho bãi như thế, vẫn gây ô nhiễm môi ngôi trường đấy! Đấy là chưa tính khi nắng nóng lên, dòng thứ này đã bốc mùi gớm khủng. Đoạn đường này lắm người qua lại, những nhất là bọn chúng em tới trường về. Vày vậy buộc phải anh bắt buộc lấy chiếc bao này đi ngay,

Em vừa chấm dứt lời, fan ấy tức thì quay lại, mắng như tát nước vào mặt:

- Đồ thứ trẻ em mà đòi dạy dỗ đời. Sao mày hỗn thế? Để yên mang lại tao làm việc, không thì liệu hồn con ạ!

Nói rồi, anh ta rồ ga, định phóng đi. Quyết không để hắn đi khi xác nhỏ heo còn nằm đấy. Em vội chặn đầu anh ta lại, nói:

- giả dụ anh nhưng mà không lấy chiếc thứ thối tha đó mang đi thì em đang kêu mọi tín đồ tới đấy, anh buộc phải biết đó là một câu hỏi làm không giỏi đẹp mấy, nếu như như mọi fan mà biết thì không nhằm yên mang lại anh đâu. Anh hãy đem nhỏ heo này chôn vào một cái hố nào đấy hay là bất kể thứ gì cũng được, miễn sao đừng làm ô nhiễm môi ngôi trường và có tác dụng phiền những người dân xung xung quanh là xuất sắc rồi. Mời anh chở mẫu bao này đi cho, em xin cảm ơn.

Vừa nói, em vừa chạy ra đường, làm điệu bộ như nếu cần, ta chuẩn bị kêu cả thôn ra xem. Người bầy ông chú ý em, đôi mắt nảy lửa, cách xuống xe trở về phía em. Cơ mà anh ta không còn đánh em nhưng mà chỉ lầm bầm nguyền rủa rồi vác loại bao đặt lên trên xe, phóng vù đi.


Em nhìn cái xe honda lao vút đi với tiếng động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà trong thâm tâm vui vẻ lạ đời như vừa trút được một cái gì đấy nặng cả vai. Và em cũng khá vui vì tôi đã làm đúng lời cô giáo dạy: “Phải yêu thiên nhiên, sống hòa hợp với thiên nhiên, luôn luôn luôn gồm ý thức bảo vệ môi ngôi trường như bảo đảm từng quan trọng trong cơ thể.

6. Kể về việc giỏi mà em đã làm - mẫu 4

Cho mang đến bây giờ, mọi khi tôi cùng Hoa sánh vai nhau trên tuyến đường làng rất gần gũi tới trường thì các kỉ niệm năm làm sao lại hiện về trước mắt tôi như mới hôm qua. Kỉ niệm chính là việc tốt mà tôi cùng Hoa không khi nào quên được.

Lúc ấy, đang gần mang lại giờ vào lớp. Các bạn đã mang đến gần đông đủ, riêng biệt chỉ gồm bàn trực nhật của dòng Hoa là vẫn chưa thấy ai đến. Thấy vậy, tôi lên tiếng: “Các chúng ta ơi, lúc này bàn như thế nào trực nhật mà không làm nhỉ?”. Mi lên tiếng: “Hôm nay là bàn mẫu Hoa đấy, ban nãy tớ tới trường còn thấy nó đã gánh nước tưới rau”. Thấy thế, tôi cân nhắc một lát rồi nói: “Chúng mình mỗi người một tay giúp đỡ bạn ấy vào lớp chẳng vào lớp bây giờ”. Dòng Uyên lên tiếng: “Mặc kệ, bọn chúng mình cứ dễ chịu và thoải mái chơi đi, có phải bàn bản thân đâu mà cần lo, cậu yêu thích thì đi nhưng mà làm”. Tôi không nói gì, lặng lẽ âm thầm đi mượn chổi quét lớp.

Đầu tiên, tôi vẩy dịu một lượng nước lên sàn nhà rồi quét đến đỡ bụi, tôi móc từng gầm bàn, gầm ghế chẳng mấy chốc lớp đang sạch bóng. Kết thúc rồi kê lại bàn ghế cho ngay lập tức ngắn và chạy đi xách nước, giặt giẻ lau bảng. Vừa xách nước vào tới lớp thì mẫu Hoa vẫn hớt hải chạy vào sẽ thấy lớp sạch sẽ tinh tươm. Từ cửa văn phòng, cha tiếng trống gióng mang vang lên báo cho biết giờ vào lớp. Tôi nhanh chân vào địa chỉ xếp mặt hàng với khuôn khía cạnh đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Chúng ta cờ đỏ cũng đã có mặt. Cô giáo phi vào lớp, toàn bộ đứng dậy xin chào cô. Thầy giáo đưa ánh mắt xung quanh một lượt, dường như rất chấp nhận rồi cho công ty chúng tôi ngồi xuống. Cô nói:

- bây giờ bàn em Hoa trực nhật cực kỳ tốt, lại đúng giờ. Cô ước ao cả lớp tiếp thu kiến thức tinh thần thao tác làm việc của bàn các bạn Hoa thì lớp ta sẽ khá tốt.

Cả lớp tôi không người nào nói gì, hồ hết đưa mắt về phía tôi. Hoa nghẹn ngào lên tiếng:

- Thưa cô, em xin lỗi cô và các bạn Ánh. Lúc này đến phiên bàn em trực nhật nhưng bà mẹ em ốm, sáng sủa sớm em cần đi tưới rau giúp mẹ. Vày trời lạnh đề xuất em ko đi sớm được. Chính chúng ta Ánh đã giúp em đấy ạ!

Nghe Hoa, gia sư nhẹ nhàng nói:

- Cô đọc rồi. Bạn Hoa tuy không trực nhật mà lại lại rất trung thực. Còn Ánh, em sẽ rất đúng lúc biết giúp bạn bè. Cả lớp có phải đề nghị học tập chúng ta Ánh không?

Chúng tôi thi nhau: “Có ạ!” Nghe giáo viên nói, chúng ta cảm thấy thật xấu hổ về hành vi của mình. Việc xuất sắc của tôi là như thế đấy, tuy nó rất nhỏ tuổi bé thôi nhưng mà nó thật ý nghĩa. Qua câu truyện này tôi có muốn gửi tới chúng ta một thông điệp: phải ghi nhận chia sẻ, cảm thông với đồng đội trong số đông lúc họ gặp gỡ khó khăn. Có như thế thì cuộc sống đời thường của họ mới xuất sắc đẹp hơn.

7. Nhắc lại một việc giỏi mà em đã có tác dụng - mẫu mã 5

Tất cả bọn chúng ta ai ai cũng muốn mình làm cho được một điều tốt cho số đông người, dù câu hỏi đó nhỏ dại hay mập thì điều bởi vì cái tâm của những người. Còn riêng tôi, tôi không bao giờ quên được hình ảnh cụ bà đáng buồn ngồi xin nạp năng lượng trên vỉa hè.

Một hình ảnh cách phía trên hơn một năm, khi trê tuyến phố tôi đến lớp về thấy một bà gắng đang ngồi xin ăn uống hai tay run lẩy bẩy trông có vẻ như đói lắm. Thấy thế, tôi chạy lại bên cạnh bà khẽ nói :

- Bà ơi bà! chắn chắn bà đói lắm yêu cầu không ạ? Bà hóng một tí con cháu chạy lại đằng kia sở hữu thức ăn cho bà nhé!


Bà ráng đáng thương nhìn tôi với nói thì thầm với tôi:

- Bà cám ơn cháu không ít lắm! con cháu ngoan quá!

Thế là tôi chạy một mạch cho chỗ cô phân phối bánh bao rồi thiết lập cho bà một cái, và quay trở về hàng nước thiết lập cho bà một chai nước suối ngọt bỏ vô túi ni lông mang đến cho bà. Với hai tay mời bà dùng:

- nhỏ mời bà sử dụng cho đỡ đói, thưa bà!

Một lần tiếp nữa tôi lại thấy trên khuôn khía cạnh nhăn nheo của bà đựng ẩn một điều gì đó rất đáng thương. Bà tức tốc nói:

- Bà cảm ơn cháu nhiều lắm. Tuy con cháu còn nhỏ dại nhưng tấm lòng con cháu biết mếm mộ những kẻ nghèo hèn giống hệt như bà. Bà khôn cùng cảm động.

Hai sản phẩm nước đôi mắt tôi lần chần từ nơi đâu cứ tuôn trào bên trên khuôn mặt. Tôi ngồi cho tới khi bà ăn dứt rồi bắt đầu thưa bà về lại quê hương kẻo cha mẹ mong chờ. Sau đó, tôi kéo ra số tiền nhỏ dại mà cha mẹ cho làm quà tặng rồi xin biếu cho bà.

Ngày nào thì cũng vậy, khi đến lớp về là tôi ghẹ lại thăm bà download thức nạp năng lượng biếu bà với hai bà cháu ngồi trung tâm sự cùng với nhau vô cùng vui.

Sau hôm đó, tôi vẫn thường xuyên hay mang đến nơi đã chạm mặt được bà vắt để hỏi thăm tình hình của bà. Nhưng mà tôi đã không chạm mặt lại bà nữa. Nghe cô chú bao bọc đấy nói bà đã ra đi vĩnh viễn vày chứng bệnh của fan lớn tuổi. Thời điểm đó, lòng tôi cảm giác nặng trĩu, sao bây giờ con đường cạnh tranh đi và xa quá.

8. đề cập về một việc tốt em đã làm cho - mẫu mã 6

Có một đợt tôi đã không dứt tốt trọng trách trực nhật của mình, ấy vậy mà lại tôi không những không xẩy ra phê bình ngoài ra được biểu dương nữa. Cứng cáp hẳn chúng ta rất hiếu kỳ “Tại sao lại thế?” Tôi vẫn kể cho chúng ta nghe mẩu truyện ấy tức thì sau đây.

Hôm ấy, thiết bị năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xấu số vì đúng hôm tôi phải đến nhanh chóng trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chân phải chăng chân cao cách trên con phố nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ con kê sũng nước. Bất chợt tôi nhận thấy từ xa một bà cụ ốm yếu xiêu vẹo vẹo chống mẫu gậy lò mò từng; bước một, người như mong mỏi đổ. Tôi cấp đi lại vị trí cụ, lễ phép hỏi:

- Thưa bà, bà có câu hỏi gì và lại đi giữa trời mưa nỗ lực này ạ?

Bà thế nhìn tôi, móm mém cười:

- À, đứa phụ nữ của bà ngơi nghỉ làng bên bị ốm. Bà lo quá yêu cầu sang xem sao.

Đúng như chị em tôi dạy, hạnh phúc luôn luôn đến lúc ta làm việc xuất sắc Tôi ái không tự tin nhìn tuyến đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ mang đến hai cây số, liệu bà cụ hoàn toàn có thể sang tới nơi? e dè một lúc, tôi nói với bà:

- Bà ơi, con đường từ trên đây sang làng mặt xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà quý phái làng bên nhé!

Bà nạm mừng rỡ:

- Bà cũng đang lo, mặt đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.

Thế là nhì bà cháu tôi, bà vịn cháu, con cháu đỡ bà thuộc “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số các bạn học sinh cũng đang trên phố tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi khi một mưa to, gió mỗi khi một thổi mạnh. Thấy bà thay co ro, răng đập vào với nhau lập bập, tôi biết là bà vẫn lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết cụ này chỉ tội con bạn thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khóa ngoài của bản thân ra choàng lên người bà cụ. Bà nắc nỏm khen:

- cháu thật ngoan ngoãn!

Dần dần, nhị bà cháu cũng cho tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mang trời mưa, tôi tía chân tư cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, các bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, thầy giáo phê bình:

- hôm nay bạn Dương đã không xong nhiệm vụ trực nhật của chính mình lại còn đi học muộn. Cô phê bình chúng ta Dương trước lớp.

Tôi ngay tức thì đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân tới trường muộn nhằm cô và chúng ta nghe. Giáo viên và cả lớp biết rõ mọi chuyện cô ko phê bình tôi nữa hơn nữa biểu dương:

- bạn Dương tuy đi học muộn nhưng mà đã làm được một vấn đề tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị cả lớp cho mình một tràng pháo tay khích lệ nào.

Xem thêm: Top 3 Hệ Thống Rửa Xe Máy Tự Động Go&Go, Giá Máy Rửa Xe Ô Tô Tự Động

Tuy hơi mệt nhưng lại khi được gia sư khen, tôi cảm thấy rất vui vì chưng đã làm được một bài toán tốt. Quả quả thật lời chị em tôi dạy, hạnh phúc luôn luôn đến khi ta làm việc tốt.

9. Kể về 1 việc tốt em đã có tác dụng - mẫu 7

Lâu rồi em mới đọc lại những trang nhật ký từ lâu. Bống trong lòng em dơ lên một cảm hứng sung sướng quái gở khi đọc lại trang nhật ký ngày hôm đó. Vì đó là hồ hết dòng nhật ký lưu lại câu chuyện về việc xuất sắc của em đã có tác dụng hồi đầu năm học.

Hôm chính là trưa trang bị Sáu. Ngày tiết trời ngày hè oi ả đến cực nhọc chịu. Chim cũng chẳng bi tráng ca hát. Cây xanh cũng căng thẳng mệt mỏi không ảm đạm rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương ao ước sao không còn tiết học nhằm chạy thật nhanh về nhà nhằm khoe với bà bầu điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” giờ đồng hồ trống trường vừa điểm, em vội vàng vã thu gọn sách vở bỏ vào cặp, chào chúng ta trong lớp rồi lập cập chạy về nhà. Dưới sự nắng nóng gần 40 độ của giữa trưa hè, em bước tiến thật nhanh. Vừa đi, em vừa nhảy đầm chân sáo vui vẻ. Mặc mang đến trời nóng cơ mà em lại không phải thấy nặng nề chịu, vì nghĩ đến khuôn mặt mẹ sẽ cười cợt thật niềm hạnh phúc khi cầm bài xích làm khiến em quên không còn mệt mỏi.


Đến té tư giao thông, khi chuẩn bị sang đường đột em nghe thấy tiếng nói chuyện của group bạn học tập sinh:

- Này, này. Ngoài ra cụ già kia bị lạc.

- do dự nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại ngùng lắm.

Em trở lại nhìn và thấy có một cụ già mái tóc trắng, khuôn mặt nhìn tự khắc khoải, mệt mỏi mỏi, đang đứng loay hoay. Rứa mặc bộ xống áo màu nâu, đầu team nón lá. Lưng cụ tương đối còng. Tay núm xách một giỏ nào đó trông siêu nặng. Em tiến lại gần với hỏi cụ:

- gắng ơi! cố kỉnh sao đấy ạ?

Cụ giật mình, xoay lại thủ thỉ với em:

- Ôi, nắm đang đi kiếm nhà cô phụ nữ mà cố kỉnh đi mãi từ sáng đến giờ vẫn không tìm được.

Hoá ra cầm cố bị lạc đường. Thời điểm đó, em tìm xung quanh tất cả chú công an bên gần đó không sẽ giúp đỡ cụ nhưng ngoài ra không thấy ai. Em thấy khó khăn xử, do dự phải làm cho gì. Em muốn giúp sức cụ nhưng mà lại nghĩ đến bài xích kiểm tra cùng mẹ ở nhà lại phân vân: “ Mình đề xuất làm gì? tốt mình cứ mặc thây rồi chạy về nhà. Nhưng làm như thế thì mình lỗi quá. Trời nắng vắt này, biết khi nào cụ mới kiếm được nhà. Rồi nhỡ cầm cố làm sao?...” Bao câu hỏi cứ tồn tại trong đầu mà lại em cần yếu giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:

- Vậy nuốm đưa tờ showroom cho cháu. Cháu sẽ giúp đỡ cụ tìm bên ạ.

Cụ vui mừng, nở thú vui móm mém:

- thiệt à con cháu gái. Ôi, cầm cảm ơn cháu các lắm!

Sau đó, em giúp nạm cầm cái giỏ và cùng cụ đi kiếm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ new biết cố kỉnh lên nhà cô đàn bà chơi, ko báo trước mang lại cô để cô đón tuy thế cụ không để ý nhà cô ở đâu nên bị lạc. Cả buổi sáng cụ tìm không thấy. Hơn bố mươi phút đi dạo tìm kiếm, ở đầu cuối hai nạm cháu cũng đến nơi. Em bấm chuông điện thoại tư vấn cửa. Cô phụ nữ của cụ bất thần khi thấy cụ. Em nhắc lại chuyện mang lại cô nghe.

- Cảm ơn cháu gái. Nhờ có cháu ví như không bây giờ không biết bà bầu cô đang đề xuất làm gì. Cháu vào trong nhà uống nước, nạp năng lượng cơm với công ty cô. Hiện giờ trưa rồi.

Em lễ phép khước từ vì nghĩ đến chị em đang đợi ở nhà. Em chào núm và cô rồi gấp rút chạy về nhà.

Về cho nhà là hơn 11 rưỡi. Em thấy bà bầu đang đứng ko kể cổng đợi. Em chạy vội đến bên bà mẹ và nhắc lại chuyện cho bà bầu nghe. Vừa nói em vừa đưa chị em tờ bài xích kiểm tra. Bà bầu vuốt mấy sợi tóc dính trên trán những giọt mồ hôi và nở niềm vui hiền:

- phụ nữ mẹ tốt lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi chạm mặt khó khăn. Ngoan lắm. Người mẹ rất vui vì điều này đàn bà ạ

Nghe phần lớn lời khen của mẹ, lòng em phấn kích hạnh phúc vô cùng. Niềm vui như càng tăng thêm.

Khép lại trang nhật ký, em nở một nụ cười thật hạnh phúc. Đó là 1 trong những kí ức đẹp nhưng em không bao giờ có thể quên được. Vày đó là bài học kinh nghiệm nhắc nhở em luôn luôn phải biết yêu thương hỗ trợ mọi người xung quanh.

10. Nói về một việc tốt mà em đã làm cho ngắn

Năm lớp hai, có một chuyện mà mang lại giờ em vẫn nhớ trong mẩu truyện đó em đã tranh đấu với sai trái của chủ yếu mình.

Hôm đó, cô gọi chúng ta lên bảng chữa bài bác tập toán, khi cô gọi chúng ta Thảo hương thơm lên chữa trị bài, em bắt gặp bạn sốt ruột nói gì đó với bạn bên cạnh, thời gian bạn lên tới bàn em, bạn nói âm thầm vào tai em: Phương Anh ơi! đến tớ mượn vở nhé! Em hơi lừng khừng rồi đưa cho chính mình vở của mình. Chúng ta chữa bài xích xong, cô bảo cả lớp thu vở dịp đó em mới lên nói cùng với cô là Thảo mùi hương quên vở, cô hỏi: vậy sao bây giờ bạn lại có vở cùng lên chữa trị bài? Em trả lời là em không biết. Vừa dịp đó, giờ đồng hồ trống ngôi trường từ thông tin giờ ra chơi, cô cho chúng ta ra chơi, cầm cố là cả lớp ùa ra phía bên ngoài như đều chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra nghịch vào, cô trả vở với gọi các bạn đọc điểm, cô hotline đến Thảo mùi hương thì các bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Rứa là cô cho mình điểm kém, bạn rất buồn.

Về đến nhà, em nhắc chuyện của người sử dụng cho mẹ, bà mẹ bảo em: Con cần đến thú thiệt với cô thì vững chắc cô sẽ không nói gì đâu. Về tối hôm đó, em nai lưng trọc không ngủ được. Hôm sau, em cho nói thật với cô là bao gồm em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô dường như không mắng em ngoại giả khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em cực kỳ vui, khi vừa đến gặp mẹ ở trong nhà em đang tíu tít kể chuyện và em thấy bà bầu nói hết sức đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm địa trí em em khôn cùng tự hào vì tôi đã làm một bài toán tốt.

11. Nhắc về một việc tốt mà em đã làm cho lớp 6

Chiều hôm ấy như phần nhiều ngày em đi bộ từ ngôi trường về nhà. Trên đường đi em hốt nhiên thấy một mẫu ví màu black rơi dưới nơi bắt đầu cây. Tò mò em tiến lại nhặt lên xem thì thấy trong đó có tương đối nhiều tiền. Chắc người sở hữu của nó vẫn vô tình đánh rơi trong khi đứng cạnh gốc cây này. Chẳng biết bạn đó có hay rằng bản thân bị mất nhiều tiền như vậy? nếu như phát hiện ra thì biết đằng nào cơ mà tìm cơ chứ? Em hòn đảo mắt nhìn bao bọc xem liệu gồm ai rất có thể là người chủ của loại ví? nhưng lại em chỉ thấy phần nhiều bóng người vội vã hối hả trong giờ rã tầm, chẳng ai có vẻ như gì là bạn mất trang bị cả.

Trong nháng em nghĩ hay là có ví về nhà? Nếu ráng thì bạn ta cũng biết đâu mà tìm? Số tiền này rất có thể mua được truyện tranh và đồ chơi mà em muốn. . Cơ mà em cấp nhớ tới hồ hết điều thầy cô dặn nhưng mà gạt vứt ngay ý nghĩ xấu xa kia đi. Số chi phí trong ví đối với người mất có lẽ rằng rất lớn. Hơn thế nữa nếu tra cứu lại được chắc bạn đó mừng lắm. Nhưng mình lại làm được một điều tốt. Cha mẹ cũng dặn rằng đừng lúc nào tham lam đông đảo thứ không thuộc về mình.

Đúng! Mình sẽn mang số tiền này trả về người chủ sở hữu của nó. Nhưng biết tìm ai nhưng mà trả đây? hốt nhiên chốc vào đầu em chỉ ra hình ảnh chú trực ban làm việc công an phường nhưng em thường xuyên lễ phép xin chào mỗi lần đi học về. Nghĩ bũng, em chạy ngay cho đó dựa vào chú góp đỡ. Đến vị trí thấy chú chuẩn bị tan làm, may nạm mà vẫn kịp

Thấy em hơ hải chạy đến, chú hỏi:

–Cô bé bỏng có chuyện gì mà mau lẹ thế? Muộn rồi sao chưa về nhà?

–Chú ơi cháu vừa nhặt được loại ví này của ai đánh rơi mà chần chừ tìm ai trả

Chú mỉm cười khen em thực thà cùng mở ví ra kiểm tra. Trong những số đó có một số sách vở và giấy tờ khá đặc biệt như bằng lái xe, thẻ ngân hàng,.. Thuộc tiền mặt.

–Cháu và đúng là cô nhỏ bé ngoan, không tham lam xấu bụng. Con cháu ghi tên cùng trường lớp vào biên phiên bản nhé

Bài viết tập làm văn số 2 - ngữ văn lớp 6 đề 1: nói về một việc xuất sắc mà em đang làm. Sau đây, ketoanthuehanoi.edu.vn gửi đến cho mình đọc những bài xích văn mẫu hay nhất, mời chúng ta cùng tham khảo.


*

Bài mẫu mã 1:Kể về một việc xuất sắc mà em đã có tác dụng - Nhặt được của rơi trả lại cho người bị mất

Bài làm

Chẳng lúc nào em có tác dụng được một việc tốt đáng đề cập hay chỉ không nhiều là làm tín đồ khác thấy vui, chỉ trừ bao gồm một lần khi em còn học tập lớp 2. Lần kia em vẫn nhặt được của rơi với trả lại cho tất cả những người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật đề xuất phải làm việc lại lớp một lúc để đổ rác. Thời điểm em đang đi trên sân trường thì hốt nhiên em giẫm đề nghị một đồ vật gì cưng cứng. Em khom người xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là 1 trong những cuốn tè thuyết khổ 18x7cm của phòng sách trí thông minh cuốn đầu gs Powel của người sáng tác A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon vào nên có lẽ người mất mới tậu về không đọc. Em cũng không đọc nó nhưng lại đã biết rất nhiều về nó qua tiếng nói của bố mẹ. Bên cạnh đó nó là một cuốn đái thuyết vô cùng hay. Em lật coi bìa sau của cuốn sách thì thấy một quãng văn ngắn nói lại nắm tắt văn bản cuốn sách. Nó càng làm cho em chắc hẳn rằng về để ý đến của mình. Trong đầu em hiện hữu ý nghĩ về lấy luôn cuốn sách này. Núm là, em ngó bao bọc xem có ai không. Thôi chết! Còn chưng bảo vệ. Em ngóng bác bảo đảm để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi bệnh nghĩ về dẫu vậy tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không những nghĩ đến một chuyện nó lái sang 1 chuyện khác. Chuyện về fan bị mất. Vì tất cả cái đầu mê say nghĩ đề xuất em ngần ngừ phải phân xử ra sao, mang lại đọc và giữ của riêng tốt trả lại cho tất cả những người bị mất đây! Hai phương án cứ tấn công nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa thời điểm đó, em về mang lại nhà. Em chào cha mẹ rồi đặt mình lên dòng giường nghỉ ngơi phòng riêng. Em lại thường xuyên suy nghĩ. Mà đề nghị rồi! bà bầu là bạn có tay nghề trong cuộc sống, mình nên hỏi bà mẹ xem sao! Em nghĩ, cố gắng là em chạy xuống tầng 1, gửi cuốn sách cho chị em và kể đầu đuôi mẩu truyện cho người mẹ nghe. Nghe xong, bà mẹ cười cùng bảo:

– Bây giờ, bé hãy đặt mình vào trường hợp như người mất mà lại xem. Chắc chắn rằng con sẽ rất buồn và lo ngại vì phụ huynh sẽ mắng khi làm mất đi cuốn sách hơi đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, bé hãy tự suy nghĩ và ra quyết định đi. – trái thật ví như em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như bà bầu nói. Cơ mà nếu các bạn biết thì tin tưởng của các bạn đối với em đang chẳng ra gì nữa! Em đưa ra quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa đến cô Tổng phụ trách. Vừa cơ hội đó, tất cả một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách chuyển chị cuốn sách và reviews em cùng với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, các bạn xô mang đến quanh em với khen em. Khi ấy em đích thực là siêu vui. Bây giờ em mới biết giá chỉ trị của các việc làm tốt. Nó vô hình dung nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

Bài mẫu mã 2:Kể về một việc giỏi mà em đã làm- Giúp các cụ ông cụ bà tìm nhà nhỏ gái

Bài làm

Lâu rồi em mới đọc lại hầu hết trang nhật ký từ lâu. Bỗng trong tâm địa em kéo lên một cảm giác sung sướng quái lạ khi gọi lại trang nhật cam kết ngày hôm đó. Bới đó là hầu như dòng nhật kí khắc ghi câu chuyện về việc xuất sắc của em đã có tác dụng hồi đầu xuân năm mới học.

Hôm đó là trưa lắp thêm Sáu. Huyết trời ngày hè oi ả đến khó khăn chịu. Chim cũng chẳng bi tráng ca hát. Cây lá cũng stress không bi thương rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em khôn xiết khẩn trương hy vọng sao hết tiết học để chạy thật nhanh về nhà nhằm khoe với mẹ điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” tiếng trống ngôi trường vừa điểm, em gấp vã thu gọn sách vở và giấy tờ bỏ vào cặp, chào các bạn trong lớp rồi hối hả chạy về nhà. Dưới sự nắng nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước đi thật nhanh. Vừa đi, em vừa khiêu vũ chân sáo vui vẻ. Mặc mang lại trời nóng tuy vậy em lại không phải thấy cạnh tranh chịu, do nghĩ đến gương mặt mẹ sẽ mỉm cười thật niềm hạnh phúc khi cầm bài bác làm khiến cho em quên không còn mệt mỏi.

Đến bổ tư giao thông, khi sẵn sàng sang đường bỗng dưng em nghe thấy tiếng nói của một dân tộc chuyện của nhóm bạn học tập sinh:

- Này, này. Bên cạnh đó cụ già kia bị lạc.

- băn khoăn nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.

Em quay trở lại nhìn với thấy gồm một các cụ mái tóc trắng, khuôn mặt nhìn tự khắc khoải, mệt mỏi mỏi, đã đứng loay hoay. Vậy mặc bộ áo xống màu nâu, đầu đội nón lá. Lưng cụ hơi còng. Tay cầm xách một giỏ nào đấy trông cực kỳ nặng. Em tiến lại gần cùng hỏi cụ:

- cầm ơi! nỗ lực sao đấy ạ?

Cụ lag mình, tảo lại rỉ tai với em:

- Ôi, chũm đang đi tìm nhà cô phụ nữ mà thay đi mãi từ bỏ sáng mang lại giờ vẫn không tìm được.

Hoá ra nạm bị lạc đường. Thời điểm đó, em kiếm tìm xung quanh có chú công an bên gần đó không để giúp cụ nhưng bên cạnh đó không thấy ai. Em thấy khó xử, chần chờ phải có tác dụng gì. Em muốn giúp đỡ cụ tuy vậy lại nghĩ đến bài xích kiểm tả và mẹ trong nhà lại phân vân: “ Mình buộc phải làm gì? tuyệt mình cứ kệ thây rồi chạy về nhà. Mà lại làm như vậy thì mình hư quá. Trời nắng vậy này, biết lúc nào cụ mới tìm kiếm được nhà. Rồi nhỡ nạm làm sao?...” Bao thắc mắc cứ hiện lên trong đầu cơ mà em thiết yếu giải quyết. Với rồi em quyết định, nói với cụ:

- Vậy rứa đưa tờ địa chỉ cho cháu. Cháu để giúp cụ tìm nhà ạ.

Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:

- thiệt à cháu gái. Ôi, thay cảm ơn cháu những lắm!

Sau đó, em giúp nạm cầm cái giỏ và thuộc cụ đi tìm kiếm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ new biết gắng lên công ty cô con gái chơi, không báo trước mang đến cô để cô đón dẫu vậy cụ bỏ quên nhà cô chỗ nào nên bị lạc. Cả buổi sáng sớm cụ tìm không thấy. Hơn ba mươi phút đi bộ tìm kiếm, sau cùng hai cụ cháu cũng cho nơi. Em bấm chuông hotline cửa. Cô đàn bà của cụ bất thần khi thấy cụ. Em nhắc lại chuyện đến cô nghe.

- Cảm ơn cháu gái. Nhờ tất cả cháu ví như không bây chừ không biết bà mẹ cô đang đề xuất làm gì. Cháu vào trong nhà uống nước, ăn cơm với đơn vị cô. Hiện nay trưa rồi.

Em lễ phép khước từ vì nghĩ đến bà bầu đang ngóng ở nhà. Em chào cố gắng và cô rồi hối hả chạy về nhà.

Về mang đến nhà là rộng 11 rưỡi. Em thấy bà mẹ đang đứng không tính cổng đợi. Em chạy vội mang lại bên người mẹ và đề cập lại chuyện cho người mẹ nghe. Vừa nói em vừa đưa người mẹ tờ bài xích kiểm tra. Mẹ vuốt mấy sợi tóc dính trên trán mồ hôi và nở thú vui hiền:

- con gái mẹ tốt lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp gỡ khó khăn. Ngoan lắm. Chị em rất vui do điều này con gái ạ

Nghe hồ hết lời khen của mẹ, lòng em sung sướng hạnh phúc vô cùng. Thú vui như càng tăng thêm.

Khép lại trang nhật kí, em nở một niềm vui thật hạnh phúc. Đó là 1 trong kí ức đẹp nhưng em không khi nào có thể quên được. Vì đó là bài học kinh nghiệm nhắc nhở em luôn phải biết yêu thương thương hỗ trợ mọi fan xung quanh.

Bài mẫu 3:Kể về một việc tốt mà em đã có tác dụng - Trả lại ví cho những người đánh rơi

Bài làm

Chiều hôm ấy như mọi ngày em quốc bộ từ trường về nhà. Trên tuyến đường đi em bỗng dưng thấy một mẫu ví màu black rơi dưới cội cây. Tò mò em tiến lại nhặt lên xem thì thấy trong đó có không ít tiền. Chắc người chủ sở hữu của nó đang vô tình đánh rơi trong khi đứng cạnh nơi bắt đầu cây này. Chẳng biết bạn đó có hay rằng bản thân bị mất quá nhiều tiền như vậy? ví như phát chỉ ra thì biết đằng nào mà tìm cơ chứ? Em đảo mắt nhìn xung quanh xem liệu bao gồm ai có thể là chủ nhân của cái ví? tuy nhiên em chỉ thấy những bóng fan vội vã mau lẹ trong giơ tung tầm, chẳng ai có vẻ như gì là người mất đồ cả.

Trong loáng em nghĩ tốt là mang ví về nhà? Nếu chũm thì người ta cũng biết đâu cơ mà tìm? Số chi phí này có thể mua được truyện tranh và đồ đùa mà em muốn. . Cơ mà em vội vàng nhớ tới đa số điều thầy cô dặn nhưng mà gạt bỏ ngay ý nghi xấu xa đó đ. Số chi phí trong ví so với người mất chắc rằng rất lớn. Không chỉ có vậy nếu tìm kiếm lại được chắc fan đó mừng lắm. Nhưng mà mình lại làm cho được một điều tốt. Phụ huynh cũng dặn rằng đừng bao giờ tham lam đầy đủ thứ không thuộc về mình.

Đúng! Mình sẽ đem số tiền này trả về người sở hữu của nó. Nhưng mà biết kiếm tìm ai nhưng mà trả đây? đột chốc vào đầu em hiện ra hình ảnh chú trực ban sinh sống công an phường nhưng em hay lễ phép kính chào mỗi lần tới trường về. Nghĩ bũng, em chạy ngay mang lại đó nhờ vào chú góp đỡ. Đến địa điểm thấy chú sẵn sàng tan làm, may gắng mà vẫn kịp

Thấy em hơ hải chạy đến, chú hỏi:

–Cô nhỏ xíu có chuyện gì mà nhanh lẹ thế? Muộn rồi sao không về nhà?

–Chú ơi con cháu vừa nhặt được mẫu ví này của ai đánh rơi mà chần chờ tìm ai trả

Chú mỉm mỉm cười khen em thực thà với mở ví ra kiểm tra. Trong những số ấy có một số giấy tờ khá quan trọng đặc biệt như giấy phép lái xe xe, thẻ ngân hàng,.. Cùng tiền mặt.

–Cháu đúng là cô nhỏ nhắn ngoan, ko tham lam xấu bụng. Con cháu ghi tên cùng trường lớp vào biên bản nhé

Sau kia em kính chào chú với đi về nhà, lòng ngập cả niềm vui. Em hồ nước hởi khoe bố mẹ về viêc mình vừa làm và cũng được lời khen ngợi của ba mẹ. Mấy hôm sau, giáo viên biết được việc ấy đề xuất đã tuyên dương em trước lớp. Cô dặn chúng ta lấy em có tác dụng gương về con ngoan trò giỏi- cháu ngoan bác Hồ

Em thấy rất vui vì mình đã làm được một viêc tuy nhỏ dại nhưng khi thừa nhận được đa số lời khen ngợi từ phần đa người, em thấy vô cùng tự hào

Bài mẫu mã 4:Kể về một việc tốt mà em đã làm - tặng cụ già bán hàng rong chiếc bánh bao

Bài làm

Em từng nghe bà mẹ nói rằng: “Trao yêu thương thương đang nhận lại yêu thương” nhưng mà chưa lúc nào em gọi hết được ý nghĩa sâu sắc của câu nói ấy cho tới khi em giúp đỡ được một bà cố gắng nghèo khổ, lúc bấy giờ em bắt đầu thấy rằng lúc trao yêu thương thương cho tất cả những người khác không chỉ nhận lại tình thương của mọi fan mà còn mang đến niềm hạnh phúc cho chính phiên bản thân mình.